Chuyện đời thường vậy thôi trong "Nhạn", tác giả Mori Ogai

Leave a Comment
Có thể nói, những ai sống trong cuộc sống vội vã, gấp gáp có lẽ sẽ không chọn văn học Nhật cho những phút thư giãn ít ỏi của mình. Với cách kể chuyện từ từ, dàn trải, mô tả những chi tiết nhỏ nhoi đời thường, không có những bí ẩn giật gân để người đọc gặp bất ngờ ở chương cuối, không thắt không mở. Nhưng có lẽ, nếu ai có đủ kiên nhẫn để đọc một tác phẩm văn học của xứ sở hoa anh đào này, sẽ có những trải nghiệm vô cùng thú vị. chính vì thế mà trong số rất nhiều tác phẩm văn học, tôi thường ưu ái dành cảm tình cho văn học nhật hơn cả.

Chưa được tiếp xúc nhiều với nền văn hóa của đất nước này, nhưng qua các tác phẩm, ta có thể hình dung được phần nào đời sống, con người và thiên nhiên nơi miền đất ấy. Thông qua cuộc đời của nhiều nhà văn Nhật Bản, ta biết chứa đựng trong vẻ ngoài giản dị bình lặng là một nội tâm dậy sóng và đau đớn với cuộc đời, với số phận của con người. Khai thác đề tài khá phổ biến, nhưng lại để lại những dư âm mạnh mẽ là tác giả Mori Ogai với tiểu thuyết Nhạn. Một câu chuyện đời thường, dung dị nhưng để lại nhiều vương vấn trong lòng người đọc.


Okada là một chàng sinh viên điển hình, đẹp trai, được mọi người quý mến và bà chủ dãy trọ luôn miệng khen ngợi đã đem lòng yêu mến một cô gái khi chỉ mới gặp mặt tình cờ trên con dốc Vô duyên. Chàng không biết rõ thân phận nàng, chỉ là đi qua, nhìn vào ô cửa sổ ngôi nhà tĩnh mịch đó, nhìn thấy bóng hình người con gái lặng lẽ đó, thế là đem lòng tương tư. 


Theo như lời người kể chuyện – Nhân vật Tôi, thì Okada sẽ chẳng bao giờ biết được thân phận và hoàn cảnh của cô gái, mà biết cũng chẳng để làm gì vì cuối cùng anh chàng cũng đi du học, chỉ là một mối duyên hờ hững như tên con dốc mà hai người gặp lần đầu tiên. Nhưng với Otama thì lại không như vậy, mỗi lần đứng trong ô cửa nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng chàng sinh viên nọ là lòng nàng lại rạo rực khôn nguôi, nàng muốn một lần được nói chuyện, được thỏa lòng với chàng trai trẻ nhưng cuộc đời chẳng bao giờ toại nguyện cho ai bao giờ.


Otama là cô gái xinh xắn, mới 20 tuổi nhưng lại có những quãng đời bất hạnh. Nàng bị một tên lừa đảo đòi lấy làm vợ, sau đó vì nợ nần mà phải gán mình cho con buôn Suezo để cha có tiền trả nợ. Làm vợ hờ của một con buôn, nàng chỉ biết ngồi nhà ngóng đến giờ Suezo tới thăm cũng chẳng dám đi gặp cha vì sợ người trong xóm đàm tiếu. Và niềm vui duy nhất của nàng là mỗi khi Otaka đi qua, nhìn vào cửa sổ nhà nàng.


Câu chuyện kể về những nhân vật rất đời thường, Suezo là một tên có tiền của, lạichán bà vợ mập ở nhà cùng những đứa con nheo nhéo suốt ngày, hắn muốn có một cô vợ trẻ đẹp nhưng cũng chẳng muốn bỏ vợ. Vợ hắn khi biết chuyện thì tru tréo, làm mình làm mẩy khiến hắn chối đây đẩy. Nhưng rồi cái tham vọng của hắn vẫn chiến thắng, vẫn lén lút đi lại với Otama.


Riêng về phần Otama, trong buổi lễ cưới, nàng đã tự an ủi mình có được người chồng như Suezo đã là hạnh phúc rồi, chẳng mong gì hơn. Nhưng cõi lòng người con gái đương thì không thể cứ ngồi nhà vò võ đợi chờ, nhất là khi nghe phong thanh rằng Suezo là tay buôn, là phương gian lận thì Otama vô cũng thất vọng. Một dịp may hiếm có, khi Okada đi ngang qua nhà nàng thì có một con rắn đang chui vào chiếc lồng chim trước cửa sổ nhà Otama, nàng có cơ hội nói chuyện với chàng sinh viên điển trai. Và rồi nàng mơ mộng, nàng tìm cách để cho cô bé hầu gái về quê, nàng biết Suezo sẽ đi vắng trong nhiều ngày, nàng dự tính chiều nay, khi Okada đi qua, nhìn vào cửa sổ như mọi khi, nàng sẽ lấy hết can đảm để chạy ra gặp Okada, sẽ mời chàng vào nhà, sẽ nói cho thỏa lòng nhung nhớ bao lâu. Nhưng như đã nói, cuộc đời nhiều khi chẳng như mình dự tính.


Đúng buổi chiều hôm ấy, Okada có đi qua, có nhìn vào ô của sổ, có gật đầu chào Otama nhưng chàng không đi một mình, và thế là mọi sự chuẩn bị của Otama chẳng đạt được kết quả nào, nàng chỉ biết đứng đó, nhìn Okada đi khuất dạng, và đó là lần cuối cùng họ được gặp nhau. Cộc đời vẫn cứ lặng lẽ trôi, cuộc sống của mỗi người vẫn phải tiếp diễn, vẫn còn đó những ước mong, những luyến lưu chẳng bao giờ trở thành sự thật.


Và như thế, chúng ta, mỗi con người trong cuộc đời này, vẫn sống với những mong mỏi của mình, đến suốt cuộc đời.

Lâm Hạ

0 comments:

Post a Comment